Ra Trường
Tôi tốt nghiệp trường đại học Kinh tế vào tháng 07./2012. Đến tháng 10 tôi được nhận vào làm ở công ty bảo hiểm Vietinbank. Mọi việc vẫn thế, không có gì ồn ào hay quá nổi bật. Đặc thù ngành bảo hiểm phải ăn nhậu và tiếp xúc khách hàng nhiều. Thật sự thì vào đây, ngoài một khoảng tiền lương đủ sống mỗi tháng và một vài khoảng thưởng thì tôi chả học hỏi được gì ngoài khoảng ăn nhậu. Những kiến thức chuyên môn không áp dụng được gì lâu dần cũng trôi vào quên lãng, đọc cái gì cũng nhớ mang máng là mình đã đọc qua ở đâu đó.
Dần dần tôi nhận ra mình đang bị cầm tù bởi một công việc lương thưởng ổn định, ngày làm tám tiếng, nhậu nhẹt đến khuya. Chiều nào không gặp khách hàng hay anh em trong công ty không sát phạt nhau thì tôi lại đi chơi với người yêu, tán gẫu với bạn bè trong những quán cốc cà phê, hoặc là vùi đầu vào chơi game. Để cứ tối về tôi lại đối diện với chính mình trong một trạng thái mệt mọi, đờ đẫn và dằn vặt mình với câu hỏi: tôi cứ sống như thế này cho đến bao giờ.
Hằng ngày cứ lên công ty vào đúng 8 giờ, không biết là hôm đó có việc gì để làm hay không. Biết sao được, làm nhà nước là thế, ai cũng vậy, và tôi cũng vậy. Tâm trạng bao trùm lấy tôi mỗi buổi sáng là cảm giác bí bách, ngột thở. Cái góc làm việc này, con người ở đây, cả cái công ty này trở thành tù ngục với tôi. Tối về, tôi lại tự giam mình trong cái nhà tù khác - nhà tù của chính tôi tạo ra.
Nghỉ việc
Cảm giác ngột ngạt, chán nản ngày một lớn lên. Và đến thời điểm đủ mạnh, nó bồng phát. Tôi nghỉ việc, cho dù điều gì xảy ra đi nữa: đói nghèo, sạch túi, bất tài... tôi cũng bất chấp. Tổi phải nghỉ, tôi phải giải thoát khỏi cái nhà tù này, rùi ra sao đó cũng được.
Ở nhà một thời gian, thoải mái hơn một chút, nhưng cảm giác bí bách vẫn còn. Tôi vẫn còn một cái nhà tù nữa, cái nhà tù mà chính tôi tạo ra. Tôi là cái nhà tù đó, nhưng làm sao tôi có thể thoát ra chính mình, thoát như thế nào đây?
Ở nhà được một tuần thì tôi đi làm cho ông anh, làm ở đây thoải mái về giờ giấc hơn, nhưng cảm giác vẫn thế. Tôi lần lượt từ nhân viên chính thức chuyển qua cộng tác viên rồi đến người hợp tác, tôi không muốn lên công ty nữa, tôi chỉ muốn làm theo ý tôi, tôi muốn thì tôi làm, tôi không muốn thì tôi nghỉ. Nhưng mà mẹ cha nó, cảm giác đó tại sao vẫn cứ tồn tại trong người tôi.
Chơi đùa với tâm trí
Thế là, tôi quyết định về quê một tháng, không làm gì hết nữa. Ở đây được mẹ lo đến tận răng. Nhưng tâm trạng tôi vẫn không lấy gì khả quan lên. Thậm chí là càng tệ hơn nữa. Tôi ngập đầu vào game, nghiện sex... Càng ngày tôi càng lún sâu hơn vào cái tù ngục do chính tôi tạo ra. Dần dần game hay đồi trụy cũng không còn cảm giác với tôi nữa. Tôi ngủ nhiều hơn, nói chuyện với chính mình nhiều hơn. Thật bất ngờ khi nhận ra y mình trò chuyện với chính mình, trò chuyện với tâm tưởng hơn tám tiếng mỗi ngày. Giao tiếp với chính mình cũng không dễ dàng chút nào, mọi thứ đều không rõ ràng, đầu óc tôi cứ bay lượng một cách vô định. Lúc thì tôi nói chuyện với Squall, với T. Harv Eker, lúc thì tôi biến thành con kiến đang bò trên tường nhà. Lúc thì hồn lìa khỏi xác bay ra ngoài vũ trũ, treo lơ lững... Hằng đêm tôi nghe nhạc NLP trước khi ngủ, tôi vào khu vườn tâm trí được một lúc rùi lại để cho đầu óc tự do bay lượn đến đâu, gặp bất cứ người nào mà tôi không thể kiểm soát được. Việc giao tiếp như thế này mặc dù không biết lợi hay hại gì, nhưng ít nhất nó cũng phần nào giúp tôi thoát khỏi cảm giác chán nản khi cứ cắm đầu vào game và truyện.
Hiện tôi vừa mới thành lập một ban cố vấn chuyên sâu gồm những chuyên gia của các lĩnh vực. Do ban mới thành lập nên hiện giờ chỉ có hai người là Squall và T. Harv. Squall là nhân vật trong game FF8, tôi đã phá đảo trò này không biết bao nhiêu lần, và có thể nói, tôi dần bị lây nhiễm tích cách của Squall - một chiến bích bất khả xâm phạm, luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao bất chấp tất cả. Còn T. Harv Eker, đó là một triệu phú, chuyên gia đào tạo giúp người khác thành công, bạn có thể lên Google và search... Vẫn chưa có cảm giác gì mãnh liệt nhưng khi trò chuyện cũng như ở gần hai ông này, tôi có cảm giác được đốc thúc để xứng đáng trở thành bạn bè, trở thành một người trong hội - Vâng, chính là cái hội mà tôi đã lập ra trong tâm trí của chính mình.
Tôi không biết liệu đầu óc mình có thể có vấn đề gì hay không, nhưng chính việc này cho tôi một tia sáng, một cú hick để thay đổi. Tôi sẽ trò chuyện nhiều hơn, mọi việc trong tư tưởng của tôi sẽ ngày càng rõ ràng hơn, những cuộc nói chuyện sẽ lâu hơn và không bị gián đoạn vì đầu óc cứ liên tục bay nhảy nữa. Và tôi nghĩ là tôi sẽ tích cực tuyển thêm nhiều người vào trong ban cố vấn này nữa. Tất nhiên, tôi sẽ lựa chọn kỹ càng, sẽ tìm hiểu họ rất kỹ trước khi tuyển vào...