Saturday, October 11, 2014

Cai Game - Buoc 2: dung tren vai tro cua admin

Ở bước thứ nhất, bạn đã nhận thức được rằng bạn đang bế tắc. Có thể điều này chưa thuyết phục được bạn, hoặc bạn còn quá nhỏ tuổi để cảm nhận sự bế tắc này. Đối với bạn, game vẫn có một sức hút kỳ lạ. Vậy thì hãy cùng tôi khám phá bước thứ hai. Khám phá vai trò của nhà lập trình game.

Câu chuyện bắt đầu

Gần đây, tôi có nhậu với một thằng bạn làm bên công ty sản xuất game. Công việc của nó là viết trò chơi cho smart phone, nó cũng là người quản lý game online. Lúc đã ngà ngà say, nó nói như thét vào mặt tôi rằng: "tao chả hiểu tại sao mày mê game như vậy. Mày muốn bỏ game hả? Được, qua chỗ tao chơi một thời gian, game sẽ không còn ý nghĩa với mày nữa."
Nó còn nói tiếp " ở chỗ tao, nếu muốn, tao có thể viết email gửi sang bên máy chủ Đài Loan, tụi nó sẽ gửi về cho tao những món đồ mà mày cày lòi mắt cả tháng cũng không có được. Mày cày luyện level cả tuần cũng không bằng tao một phát click chuột".

Đứng trên quan điểm này, game online hay offline đều cùng một bản chất cả. Bạn chán game offline vì bạn có thể hack được (xài ActMoney hay các chương trình hack chuyên biệt cho từng game), bạn chơi game online để có cảm giác công bằng và khách quan hơn. Nhưng hãy nghĩ, nếu bạn là admin thử xem, hoặc đơn giản thằng bạn ghét quen một admin chẳng hạn. Bạn còn động lực để cày không? Tôi cá rằng bạn sẽ bị lung lay.

Hãy cùng tôi cày một game khác!

Game gì dù hay như thế nào đi nữa nếu lạm dụng nó ngoài việc giải trí ra thì đều là như vậy cả. Game là sản phẩm mà con người tạo ra, do đó con người có thể thay đổi, thêm bớt hay làm bất cứ cái gì mà người ta thích, thậm chí cả việc xóa game. Nói theo một cách khác, bạn đang sống trong một thế giời do một thằng khác tạo ra, tuân theo những điều lệ của nó! 
Nếu hiểu rộng ra, cuộc sống của bạn không phải là một trò chơi à? Một trò chơi có lẽ không công bằng vì vốn dĩ bạn không được phép chọn được sinh ra trong nhà giàu hay nhà nghèo, nhưng đó là một trò chơi không thể hack được! Mọi người xung quanh bạn đều là nhân vật trong game như bạn đó chứ. Và bạn lao đầu vào cày trò chơi này thì phần thưởng cho bạn cũng rất xứng đáng. Ngoài ra, bạn còn có  quyền lựa chọn loại phần thưởng cho chính mình nữa.
Hãy để tâm đến điều này bạn nhé. Nó sẽ đóng vai trò tạo cú híck giúp bạn chuyển qua cày một game khác. Game của chúa trời và vũ trụ.

Friday, October 10, 2014

Cai Game - Buoc 01

Vâng, đầu tiên, tôi cũng là một thằng nghiện game :). Tôi chơi game từ lớp 9 đến giờ, đã chín năm rùi. Tôi cũng đã từng cai game, rất nhiều lần, nhưng không dứt hoàn toàn được, cứ mỗi lần buồn chán hay rãnh rỗi tôi đều tìm đến game. Và như một cái máy, cứ chơi game là tôi lại sa đà vào, và cảm giác mỗi lần đều như vậy: chán nản và bế tắc. Tôi cũng làm theo những cách search được trên mạng, nhưng lạ một nỗi không biết những cách này có đúng với những người như tôi không, nhưng nó đặc biệt miễn nhiễm với tôi. Tôi không thể cai game được bằng những cách này. Mặc dù tôi có một công việc tốt, một người yêu xinh đẹp, một gia đình tuyệt vời... nhưng mọi thứ vẫn không giúp được gì nhiều...


Những biểu hiện

Rảnh rỗi sinh nông nỗi, tôi thống kê lại những điểm mà con nghiện game thường có. Chú ý ở đây là những người nghiện game nhé, những người chơi game để giải trí hay cảm giác hạnh phúc khi được chơi game thì không thuộc loại đối tượng thống kê.

Thứ nhất, những người nghiện game thường:
- Cày game đến quên ăn, quên ngủ
- Tự cô lập mình vói thế giới bên ngoài, ngay cả những người thân bên cạnh
- Sống trong thế giới ảo là chính. Người nghiện game thường tưởng tượng mình là nhân vật trong game, đối với họ, ăn, uống hay ngủ chỉ là những nhu cầu cấp thiết để tồn tại.

Thứ hai, những người chơi game đã từng:
- Bị gia đình, xã hội cô lập ( thất tình cũng nằm trong này)
- Lây nhiễm thói quen từ bạn bè, anh chị
- Tưởng tượng quá nhiều mà không làm chủ được.

Điều cần phải thừa nhận

Và cho dù bạn chơi thể lại game nào đi nữa: cày level hay game chiến lược (LOL chẳng hạn); game online hay offlline, nó đều cho thấy bạn là người đang chán đời, bế tắt trong cuộc sống. . Và đây là những biểu hiện:
- Bạn chỉ sống trong game, bạn luôn nghĩ về game, ngay cả lúc ăn, lúc đi chơi với bạn bè hay cả lúc nằm mơ. Bạn không còn khả năng nhận biết được cảm xúc của người khác, hoặc bạn làm lơ đi những cảm xúc đó. Đối với bạn, chúng không quan trọng, không ý nghĩa đối với bạn nữa. Biểu hiện này xuất hiện ở lứa tuổi teen, chưa có trách nhiệm tự lo cho bản thân mình.
- Mỗi lần chơi game xong bạn đều có cảm giác chán nản, lạc lõng, bạn thấy mình vô dụng, bất tài. Bạn tự hỏi mình, cuộc sống chỉ như vậy thôi sao? Mình sẽ chết đi một cách lãng xẹt như vậy ah? Biểu hiện này xuất hiện ở những người đã đi làm, những người có gia đình.
Tôi cần bạn thừa nhận điều này, điều này rất quan trọng để chúng ta có thể đi tiếp và biến kinh nghiệm chơi game thành những điểm mạnh của mình sau này.

Wednesday, October 8, 2014

Một điểm sáng

Ra Trường

Tôi tốt nghiệp trường đại học Kinh tế vào tháng 07./2012. Đến tháng 10 tôi được nhận vào làm ở công ty bảo hiểm Vietinbank. Mọi việc vẫn thế, không có gì ồn ào hay quá nổi bật. Đặc thù ngành bảo hiểm phải ăn nhậu và tiếp xúc khách hàng nhiều. Thật sự thì vào đây, ngoài một khoảng tiền lương đủ sống mỗi tháng và một vài khoảng thưởng thì tôi chả học hỏi được gì ngoài khoảng ăn nhậu. Những kiến thức chuyên môn không áp dụng được gì lâu dần cũng trôi vào quên lãng, đọc cái gì cũng nhớ mang máng là mình đã đọc qua ở đâu đó.


Dần dần tôi nhận ra mình đang bị cầm tù bởi một công việc lương thưởng ổn định, ngày làm tám tiếng, nhậu nhẹt đến khuya. Chiều nào không gặp khách hàng hay anh em trong công ty không sát phạt nhau thì tôi lại đi chơi với người yêu, tán gẫu với bạn bè trong những quán cốc cà phê, hoặc là vùi đầu vào chơi game. Để cứ tối về tôi lại đối diện với chính mình trong một trạng thái mệt mọi, đờ đẫn và dằn vặt mình với câu hỏi: tôi cứ sống như thế này cho đến bao giờ.

Hằng ngày cứ lên công ty vào đúng 8 giờ, không biết là hôm đó có việc gì để làm hay không. Biết sao được, làm nhà nước là thế, ai cũng vậy, và tôi cũng vậy. Tâm trạng bao trùm lấy tôi mỗi buổi sáng là cảm giác bí bách, ngột thở. Cái góc làm việc này, con người ở đây, cả cái công ty này trở thành tù ngục với tôi. Tối về, tôi lại tự giam mình trong cái nhà tù khác - nhà tù của chính tôi tạo ra.

Nghỉ việc

Cảm giác ngột ngạt, chán nản ngày một lớn lên. Và đến thời điểm đủ mạnh, nó bồng phát. Tôi nghỉ việc, cho dù điều gì xảy ra đi nữa: đói nghèo, sạch túi, bất tài... tôi cũng bất chấp. Tổi phải nghỉ, tôi phải giải thoát khỏi cái nhà tù này, rùi ra sao đó cũng được.
Ở nhà một thời gian, thoải mái hơn một chút, nhưng cảm giác bí bách vẫn còn. Tôi vẫn còn một cái nhà tù nữa, cái nhà tù mà chính tôi tạo ra. Tôi là cái nhà tù đó, nhưng làm sao tôi có thể thoát ra chính  mình, thoát như thế nào đây? 
Ở nhà được một tuần thì tôi đi làm cho ông anh, làm ở đây thoải mái về giờ giấc hơn, nhưng cảm giác vẫn thế. Tôi lần lượt từ nhân viên chính thức chuyển qua cộng tác viên rồi đến người hợp tác, tôi không muốn lên công ty nữa, tôi chỉ muốn làm theo ý tôi, tôi muốn thì tôi làm, tôi không muốn thì tôi nghỉ. Nhưng mà mẹ cha nó, cảm giác đó tại sao vẫn cứ tồn tại trong người tôi.

Chơi đùa với tâm trí

Thế là, tôi quyết định về quê một tháng, không làm gì hết nữa. Ở đây được mẹ lo đến tận răng. Nhưng tâm trạng tôi vẫn không lấy gì khả quan lên. Thậm chí là càng tệ hơn nữa. Tôi ngập đầu vào game, nghiện sex... Càng ngày tôi càng lún sâu hơn vào cái tù ngục do chính tôi tạo ra. Dần dần game hay đồi trụy cũng không còn cảm giác với tôi nữa. Tôi ngủ nhiều hơn, nói chuyện với chính mình nhiều hơn. Thật bất ngờ khi nhận ra y mình trò chuyện với chính mình, trò chuyện với tâm tưởng hơn tám tiếng mỗi ngày. Giao tiếp với chính mình cũng không dễ dàng chút nào, mọi thứ đều không rõ ràng, đầu óc tôi cứ bay lượng một cách vô định. Lúc thì tôi nói chuyện với Squall, với T. Harv Eker, lúc thì tôi biến thành con kiến đang bò trên tường nhà. Lúc thì hồn lìa khỏi xác bay ra ngoài vũ trũ, treo lơ lững... Hằng đêm tôi nghe nhạc NLP trước khi ngủ, tôi vào khu vườn tâm trí được một lúc rùi lại để cho đầu óc tự do bay lượn đến đâu, gặp bất cứ người nào mà tôi không thể kiểm soát được. Việc giao tiếp như thế này mặc dù không biết lợi hay hại gì, nhưng ít nhất nó cũng phần nào giúp tôi thoát khỏi cảm giác chán nản khi cứ cắm đầu vào game và truyện.
Hiện tôi vừa mới thành lập một ban cố vấn chuyên sâu gồm những chuyên gia của các lĩnh vực. Do ban mới thành lập nên hiện giờ chỉ có hai người là Squall và T. Harv. Squall là nhân vật trong game FF8, tôi đã phá đảo trò này không biết bao nhiêu lần, và có thể nói, tôi dần bị lây nhiễm tích cách của Squall - một chiến bích bất khả xâm phạm, luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao bất chấp tất cả. Còn T. Harv Eker, đó là một triệu phú, chuyên gia đào tạo giúp người khác thành công, bạn có thể lên Google và search... Vẫn chưa có cảm giác gì mãnh liệt nhưng khi trò chuyện cũng như ở gần hai ông này, tôi có cảm giác được đốc thúc để xứng đáng trở thành bạn bè, trở thành một người trong hội - Vâng, chính là cái hội mà tôi đã lập ra trong tâm trí của chính mình.
Tôi không biết liệu đầu óc mình có thể có vấn đề gì hay không, nhưng chính việc này cho tôi một tia sáng, một cú hick để thay đổi. Tôi sẽ trò chuyện nhiều hơn, mọi việc trong tư tưởng của tôi sẽ ngày càng rõ ràng hơn, những cuộc nói chuyện sẽ lâu hơn và không bị gián đoạn vì đầu óc cứ liên tục bay nhảy nữa. Và tôi nghĩ là tôi sẽ tích cực tuyển thêm nhiều người vào trong ban cố vấn này nữa. Tất nhiên, tôi sẽ lựa chọn kỹ càng, sẽ tìm hiểu họ rất kỹ trước khi tuyển vào... 

Câu chuyện về hai con chuột

Trần Sá là một vị quan nước Tề. Ông sinh ra trong một gia đình trung lưu, ông vốn là người tinh tế và quan sát giỏi. Năm lên 16 tuổi, ông cùng gia đình lên miếu thắp hương nhân dịp đầu năm. Khu miếu này nổi tiếng là thiêng liêng, có người trông coi quét dọn rất chu đáo mỗi ngày. Vì là miếu thiêng nên đã từ lâu đã có quy định rằng không được giết bất kỳ sinh vật nào sống trong miếu này. Trần Sá mới thấy rằng trên đỉnh đầu tượng Miếu có một con chuột thường xuyên bò ở đây. Cứ mỗi tối nó lại trèo xuống ăn thức ăn người ta dâng lên. Trần Sá bỗng nhận thấy rằng: cũng hai con chuột, nhưng một con ở miếu này thì lại thoải mái, tròn ú, trong khi con chuột ở nhà bếp mình thì phải thường xuyên đối mặt với nguy hiểm mỗi khi kiếm thức ăn (nhà ông nuôi đến 3 con mèo).